Tháng Mười
Tôi bỏ lại một mùa thu cuối gió Gửi mây xa biền biện bóng chân trời em thủa ấy đi về quên dấu gót để tháng mười, khóc con nắng lìa đôi. Tôi ngồi đây, ngóng nhìn bên cửa sổ đợi tháng mười rơi nhẹ xuống lòng sân những vạt nắng cong mềm như dải lụa lưu lại buồn như đôi mắt cố nhân Tháng mười về, hương xưa rơi đầy áo hỏi tâm tư người xưa cũ đâu rồi? khói thuốc rớ gợi đôi niềm dư ảnh lòng chợt buồn như mới thoáng chia phôi. Tháng mười nay ghé về nhưng rất lạ không heo may cũng chẳng cúc rợp chiều em có thấy tháng mười xanh xao quá? có ngập ngừng nhớ kẻ đã từng yêu? Huỳnh Minh Nhật
SAY MỘT LẦN THỨC TỈNH CẢ THIÊN THU
Đời vốn bạc, lòng người rồi cũng bạc Cuốn xoay theo vòng xoáy của kim tiền Mình ôm ấp, chắt chiu từng mơ ước Đến cuối cùng vỡ vụn bởi chữ “duyên”. Mình ngược lối! Yêu thương rồi ngược lối Ngược đời nhau vào ngõ tối mịt mù Thôi đừng nhớ! Ừ thôi, mình đừng nhớ! Say một lần thức tỉnh cả thiên thu.